Ngày hôm nay

TRÊN THẾ GIỚI CHỈ CÓ MỘT LOẠI CHỦ NGHĨ ANH HÙNG, CHÍNH LÀ SAU KHI NHẬN RA SỰ THẬT CỦA CUỘC SỐNG, VẪN YÊU CUỘC SỐNG

Vài ngày trước, cô bạn thân gửi tin nhắn cho tôi, kèm theo rất nhiều biểu cảm khóc lóc cùng suy sụp. Cô ấy bảo:

“Tớ thật sự thất vọng với bản thân ở tuổi 25 này”.

Tôi hỏi một hồi mới biết được, có một lần cô ấy và mẹ gọi video. Mẹ cô ấy ngó trái ngó phải một hồi mới cẩn thận hỏi cô ấy trong tay còn có tiền không. Cô ấy nói không có, công ty còn chưa trả lương về. Mẹ cô ấy nghe vậy không nói thêm gì cả, chỉ bảo ba cô khuyên chi tiêu nên có kế hoạch, không thể lãng phí.

Đến hôm nay, cô bạn của tôi mới biết, thì ra khoảng thời gian đó, trong nhà xảy ra một số chuyện, cần đến tiền. Ba mẹ cô ngại mượn người khác nên mới định nói với cô, lại thấy cô chẳng khá hơn gì, liền không nói gì nữa, tự mình tìm cách.

Cô ấy khóc lóc với tôi nói:

“Khi tớ đem theo cả bầu nhiệt huyết mà đặt chân tới thành phố này, tớ chưa từng nghĩ qua, bản thân vài năm sau đó vẫn y như cũ, không nhà, không xe, không tiền tiết kiệm, không đối tượng tìm hiểu. Đến 35 tuổi mà vẫn bình thường như vậy thì tớ thực sự không biết làm sao để sống tiếp”.

Nỗi đau này của cô ấy, tôi hoàn toàn có thể hiểu được.

Lúc còn nhỏ, ba mẹ đối với chúng ta là người hùng, bất kể chúng ta muốn gì bọn họ cũng đều có thể đáp ứng. Chỉ là, đến một ngày, người hùng già rồi, muốn dựa vào chúng ta, chúng ta lại không cách nào trở thành chỗ dựa cho họ.

Nhưng, tôi chỉ muốn nói, làm một người bình thường thực sự có đáng sợ đến vậy không? Chúng ta có nhất thiết phải dành thời gian cả một đời để đi so bì cái gọi là cuộc sống bình thường với người khác không?

Trong bộ phim điện ảnh “Những kẻ vô danh” có một câu thoại thế này: “Có những người không sợ chết, nhưng lại sợ bình thường”. Để thoát khỏi sự bình thường, Mã Tiên Dũng đã đem bất chấp tất cả để đối kháng, cuối cùng chết đi, trở thành trò cười cho nhân dân cả nước.

Kì thực, nhân vật chính trên thế giới này rất ít, đại đa số đều như tôi, như bạn, chỉ là những khán giả bình thường.

Có những lúc, cuộc sống của chúng ta không tốt, tuyệt nhiên không phải bởi chúng ta phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu phức tạp, mà là chúng ta luôn không chấp nhận bản thân là một người bình thường, trong khi, kỳ thực, bình thường mới là trạng thái vốn có của cuộc sống.

Tôi từng đọc được trong phần bình luận của bài hát “Con đường bình phàm” có một bạn viết thế này:

“Lúc nhỏ, cùng ba vào thành phố bán dưa hấu, tôi luôn một mực che che giấu giấu, bởi tôi sợ bạn bè nhìn thấy mình. Hiện tại, nghĩ đến con đường rợp cây xanh, ánh dương rực rỡ đó, liền cảm thấy, nếu không phải bởi chúng ta quá lo sợ phải đối diện với bản thân không hoàn hảo, thì nhất định đã có thể ngắm được nhiều cảnh đẹp rồi. Con đường đó, kỳ thực cũng như bao con đường khác, vẫn là không nên trốn tránh”

Đối với nhiều người mà nói, 25 tuổi là khởi nguồn của cuộc sống, ở tuổi này, có người đã kết hôn, có người vừa chia tay, có người mới bắt đầu lo sự nghiệp, có người đã nếm trải thất bại bao lần. Người ở độ tuổi này, không còn trẻ, nhưng họ cũng chưa già. Dần dần sẽ hiểu ra, nỗ lực và thành công không phải luôn là một công thức có qua có lại, nhưng thử từ bỏ thì lại không cam lòng.

Tháng 10, một đồng nghiệp cũ rủ tôi đi uống rượu. Cô ấy nói, mùa đông sắp đến, cô ấy quyết định về nhà. Tôi hết sức ngạc nhiên, đó không phải là cô gái có thể thức thâu mấy đêm liền chỉ để hoàn thành một hạng mục sao, lý nào lại từ bỏ dễ dàng đến như vậy.

Cô ấy bảo, trước đây cô ấy đã quá liều mạng chỉ vì thắng bại, nhưng cơ thể thì sắp gục rồi. Vài tháng trước, cô ấy bệnh phải nghỉ để điều dưỡng, đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều người lúc đối diện với khó khăn trong những năm tháng bình thường mà không hề lay động, bỗng dưng nhẹ nhõm, cảm thấy cuộc sống đẹp như vậy, không nên lo được lo mất làm gì.

Ý nghĩa của phấn đấu chúng ta không nên phủ nhận, cuộc sống cần phải không ngừng nỗ lực tiến lên, nhưng ý nghĩa của cuộc sống, cũng không phải chỉ có một loại phấn đấu này.

Trưởng thành rồi, chúng ta dần dần sẽ phát hiện, ông cụ chơi cờ trong ngõ nhỏ, cũng đã từng có thời niên thiếu nghịch ngợm, không sợ đất, chẳng sợ trời. Mà bà cụ đang đi qua đi lại trong phòng bếp, cũng đã từng ở chốn công sở đấu trí một thời.

Romain Rolland từng nói:

“Trên thế giới chỉ có một loại chủ nghĩa anh hùng, chính là sau khi nhận ra sự thật của cuộc sống, vẫn yêu cuộc sống”.

Trưởng thành là một quá trình chấp nhận bản thân bình thường, bình thường chứ không tầm thường, bình thường chứ không phải chỉ bước mà không tiến, dần dần chúng ta sẽ học được cách đón chào ngày mai với cái nhìn bình tĩnh hơn, cho dù là 25 tuổi, 35 tuổi, 40 tuổi hay bất cứ độ tuổi nào, chúng ta đều có thể trở thành người mà chúng ta mong muốn.

Nếu như bạn vẫn muốn khiếu chiến với thử thách thì hãy cứ làm, đôi khi đường lên dốc sẽ chậm chạp khó đi, hi vọng bạn đừng nôn nóng. Còn nếu như bạn muốn bình bình đạm đạm, không còn hơn thua được mất, vậy thì cứ tùy tâm đi tận hưởng cuộc sống này.

Hãy nhớ, cuộc sống là trải nghiệm, không phải là ganh đua. Cho dù bạn ở tuổi bao nhiêu, hi vọng bạn trong quãng thời gian của chính mình, đều có thể vui vẻ tùy ý.

Weibo/ Rainie Nguyen dịch.
Page: Ai rồi cũng phải đi

Bình luận về bài viết này